TÔI ĐÃ HỌC ĐƯỢC ĐIỀU GÌ TRÊN CHUYẾN HÀNH TRÌNH 10 NGÀY 1,100KM XUYÊN VIỆT BẰNG XE ĐẠP ? (Phần 1 + 2 + 3)

TÔI ĐÃ HỌC ĐƯỢC ĐIỀU GÌ TRÊN CHUYẾN HÀNH TRÌNH 10 NGÀY 1,100KM XUYÊN VIỆT BẰNG XE ĐẠP ? (Phần 1 + 2 + 3)

6h sáng ngày thứ 7 của chặng hành trình, trong đầu tôi bắt đầu có những suy nghĩ mang tính đúc kết cho chuyến đi của mình, và tôi cảm thấy cần viết chúng ra ngay. Và thế là tôi cứ thế viết ...

TOI-DA-HOC-DUOC-DIỀU-GI-TREN-CHUYEN-HANH-TRINH-10-NGAY-1100KM-XUYEN-VIET-BANG-XE-DAP-(Phan-1-+-2-+-3)-29

Dọc đường, nhiều người sau khi biết tôi đang thực hiện chuyến hành trình vào Sài Gòn bằng xe đạp thì thường tỏ ra kinh ngạc, thán phục, hoặc e dè lắc đầu:

"Sao không kiếm cái xe máy mà đi cho khoẻ, đi xe đạp chi cho cực/ khổ/ mệt vậy ?".

Tôi thường chỉ mỉm cười và trả lời:
"Dạ, tại cháu cũng đang rảnh, tranh thủ đi xe đạp cho nó thể thao chút ạ !".

Thật ra thì tôi không rảnh 🙂
Tôi chỉ có 10 ngày để thực hiện chuyến đi này.

Mục tiêu của tôi cũng không thực sự là đạp xe cho nó thể thao, bởi tôi cũng không phải là dân đạp xe đạp chuyên nghiệp, đã 15 năm rồi tôi chưa đạp xe đạp, hoạ hoằn lắm 1 năm đạp được 1-2 lần 🙂

Ý định ban đầu của tôi đơn giản chỉ là, nhân dịp kỷ niệm 10 năm kể từ khi quay trở lại Việt Nam (05/02/2009 - 05/02/2019), tôi muốn thực hiện một điều gì đó cá nhân dành tặng cho bản thân.

Một ý tưởng chợt nảy ra, đã 10 năm kể từ khi về làm việc ở Việt Nam, tôi toàn chỉ làm việc trong những không gian máy lạnh, vậy lần này hãy thử thực hiện một chuyến đi gần hơn với thiên nhiên, bằng ... đi bộ hoặc xe đạp ?

Và rồi tôi quyết định dùng 10 ngày sau Tết để đưa mình ra khỏi Vòng An Toàn, một khái niệm mà tôi tự gọi là "10 Ngày Thử Thách Tâm Trí & Hành Động" - Một chuyến hành trình vào Nam bằng xe đạp.

Những bức ảnh được chia sẻ trên từng chặng đường đi có lẽ là Bonus (phần thưởng) thêm mà đất nước và con người đã ưu ái tặng thêm cho tôi, điều mà tôi không hề kỳ vọng trước đó !

Bên cạnh những tấm ảnh đó, Chuyến Đi thực sự dường như đã "ủng hộ" ý định thử thách bản thân ban đầu của tôi, bằng việc ban cho tôi hết những thử thách này đến thử thách khác 😀
- Hôm thì gió lớn, ngược chiều, còng lưng đạp hết sức mà cứ như ... đua xe đạp chậm.
- Hôm thì Đèo cao, đạp hết nổi phải nhảy xuống dắt bộ, cả người cả xe gần 100 kg cứ thế ì ạch leo đèo dốc 10 độ.
- Hôm thì do chọn đường nhỏ để trải nghiệm, nên gặp những quãng đường xấu, đi sóc ê ẩm hết cả người.
- Chưa kể chọn đường nhỏ thường ngoắt ngéo xa hơn, đi đến tối mịt chưa về đến đích đến trong ngày, vừa đạp xe đêm, vừa leo đèo, vừa đổ dốc, chỉ có ánh trăng và đồi gió heo hút, cũng ... ghê ghê :)))
- Bên cạnh đó tất nhiên là nhức mỏi sau mỗi ngày 10-12h đạp xe, chân mỏi, tay mỏi, cổ mỏi, cột sống mỏi, mông ê ẩm, ...

Và, vậy thì rút cuộc tại sao tôi lại chọn chuyến đi "hành xác" mình như vậy ? Tại sao không chọn việc dễ mà làm ? Tại sao phải đưa mình vào những tình huống khó khăn thử thách như thế ?

Những câu hỏi này thường xuyên nảy ra trong đầu tôi, đặc biệt là những lúc các khó khăn thử thách xuất hiện.

Với tôi, việc thực hiện chuyến đi này cho tôi nhiều lớp ý nghĩa giá trị.

1. Làm giàu thêm những TRẢI NGHIỆM SỐNG.

Trước hết, đây là 1 trong 7 điều mà tôi đã viết trong danh sách những điều giúp cho cuộc đời tôi có ý nghĩa, trong danh sách The Bucket List của mình, đó là:

"TRẢI NGHIỆM SỐNG: Tôi muốn trải nghiệm được nhiều nhất có thể những hình thái sống khác nhau trên cuộc đời (du lịch bụi, lang thang, chinh phục những nẻo đường, những ngọn núi, ...)."

(The Bucket List là một bài tập lấy cảm hứng từ một bộ phim cùng tên mà tôi hay hướng dẫn mọi người thực hiện trong một lớp học do tôi và một nhóm cộng sự tổ chức, lớp học mang tên Ý NGHĨA CUỘC ĐỜI - www.ynghiacuocdoi.com).

2. Thử thách luôn mang đến cho chúng ta những phần thưởng sau đó.

Cũng như cách mà những đoạn đường dốc, những con Đèo đã dạy tôi trong chuyến đi này.

Lúc đầu, khi nhìn thấy những đoạn đường dốc, tôi luôn ngán ngẩm, bởi tôi biết mình đang chuẩn bị phải tiêu tốn rất nhiều sức lực.

Nhưng sau đó, tôi phát hiện ra một điều mà có lẽ tôi sẽ ít để ý nếu chỉ đi bằng xe máy hoặc xe ô tô khách, đó là, sau mỗi đoạn dốc, tôi thường có một đoạn đổ dốc rất dài, rất xa, tốn rất ít sức lực nhờ vào lực đà.

Và tôi chợt nhận ra rằng, cuộc sống của chúng ta cũng vậy, sau mỗi thử thách, chúng ta đều trưởng thành hơn, thông minh hơn, chín chắn hơn để có thể đi xa hơn, nhanh hơn trong hành trình cuộc sống, với ít sức lực hơn.

Hiểu được điều này, sau đó tôi không còn ngán những đoạn dốc hay những con Đèo nữa, vì tôi biết, sau đó, chính những đoạn dốc hay những con Đèo này sẽ giúp tôi đi thật nhanh và thật xa hơn trên hành trình của mình !

-----
PHẦN 2

3. Chọn VIỆC KHÓ để làm ?

Trước mỗi chuyến đi của ngày, tôi luôn quan sát kỹ các lộ trình trước khi lên đường, và nếu có những lộ trình khác hơn so với con đường chính là Quốc Lộ 1A thì tôi thường chọn đi theo những con đường khác đó.

Ban đầu điều này chỉ có tính chất để trải nghiệm, thoả mãn cho sở thích cá nhân.

Nhưng sau đó tôi phát hiện ra một điều là, những lộ trình nhỏ như vậy thường khó đi hơn rất nhiều, đi vào trong những thôn xã đường đôi khi ghồ ghề rất xấu, hoặc đi men theo eo biển thì gió thổi khá mạnh, ít cây cối đồng nghĩa với ít bóng râm mát, và dốc lên xuống thường rất nhiều, ... đi xe máy thì bạn sẽ không cần bận tâm đến những khó khăn này, nhưng xe đạp thì những vấn đề này thực sự rất lớn.

Có lẽ đó là lý do vì sao người ta chọn Quốc Lộ 1A làm tuyến chính vì khá dễ đi, ít đèo dốc, đường làm tốt và bóng mát cũng nhiều hơn.

Vậy tại sao lại chọn VIỆC KHÓ để làm ?

Tôi cho rằng, ngoài sự ngoan cố và bướng bỉnh của cá nhân tôi, thì chọn VIỆC KHÓ để làm cũng có một số khía cạnh tích cực của nó:

- Thứ nhất, chọn VIỆC KHÓ giúp tôi bước ra khỏi vòng quay chán ngắt lặp lại của Vùng An Toàn.

Những lộ trình nhỏ đi vào các thôn xã như vậy cho tôi quan sát được nhiều hơn cuộc sống của người dân trên chặng hành trình tôi đi qua, những cảnh quan mà tôi sẽ không thể quan sát hay chụp được nếu chỉ luôn chọn tuyến chính là QL1A.

- Thứ hai, chọn VIỆC KHÓ giúp tôi nhận ra những giới hạn mới của bản thân, nhờ đó học hỏi được nhiều hơn.

Việc thử thách với những con dốc ở các lộ trình nhỏ cho tôi thấy sức bền của mình lớn hơn mình tưởng rất nhiều.

Ngoài ra, chính những con dốc ấy dạy tôi biết cách ứng phó với các tình huống một cách linh hoạt hơn: biết điều tiết hơi thở của mình, biết "thả" đúng nhịp thở và đạp thì sẽ không bị hụt hơi, biết lúc nào cần nhanh, lúc nào cần thong thả, ...

- Thứ ba, chọn VIỆC KHÓ giúp tôi có được những phần thưởng thú vị, duy nhất.

Có lần, trong suốt một quãng dài trong thôn nọ gần biển, tôi được nghe tiếng chim én kêu ríu rít suốt một chặng đường, điều này tôi chưa từng được trải nghiệm trước đó.

Hoặc ở một chặng khác, có những ụ rơm, những dải thóc dài được phơi tràn ra cả mặt đường, với người bình thường thì điều này thật bất tiện cho giao thông, nhưng đối với những ai mê hình ảnh, thì đây lại là một cơ hội hiếm có để có được những bức ảnh thú vị 🙂

4. Thực hành THÓI QUEN HOÀN TẤT

Trong vòng 10 ngày xe đạp tôi đề ra cho mình những đích đến cụ thể cần đạt được trong ngày, và dù có những thử thách bất ngờ xảy ra dọc đường (gió lớn ngược chiều, đèo cao, xe hỏng, ...) tôi cũng cố gắng hết sức để hoàn tất đích đến ngày hôm đó.

Bởi tôi biết rằng, nếu hôm nay tôi không hoàn tất đích đến trong ngày, chặng đường của ngày kế tiếp sẽ bị kéo dài hơn, và cứ thế, đích đến cuối cùng của toàn chuyến đi của tôi sẽ không thể hoàn tất.

Bên cạnh đó, tôi hiểu rằng, nếu tôi cho phép mình không hoàn tất việc của ngày hôm nay, có thể ngày mai sẽ lại có điều gì đó xảy ra và tôi sẽ lại cho phép mình tiếp tục không hoàn tất.

Cứ như thế, việc cho phép mình dễ dãi, bỏ dở giữa chừng không hoàn tất sẽ trở thành một thói quen, và với thói quen đó thì tôi sẽ không bao giờ có thể hoàn tất những điều tôi mong muốn trong cuộc đời của mình được !

5. Thực hành THÓI QUEN KHÔNG BỎ CUỘC

Thú thật, rất nhiều lần trên chuyến đi, tiếng nói nhỏ trong đầu tôi cất lên rằng:
"Thôi, bao ngày cực khổ như thế cũng đủ rồi, hay chất xe đạp lên xe khách về quách Sài Gòn cho nhanh ?".

Nhất là khi ở những chặng dừng, mấy cô chú chủ nhà nghỉ đều ái ngại cho tôi cực khổ mà đưa ra lời khuyên như vậy 🙂

Đúng là đi trong tâm thế là bất cứ lúc nào mình cũng có thể ngưng lại, bất cứ lúc nào cũng có thể "chất xe đạp lên xe khách về quách Sài Gòn cho nhanh" có một ma lực cám dỗ ghê gớm !!!

Những lúc chân đạp không còn nổi nữa, những con dốc dài cứ nối nhau tưởng như vô tận, những lúc lầm lũi đạp xe trong đêm tối để về cho được đích đến, ... tiếng nói nhỏ ấy lại cất lên !

Nhưng tôi biết là mình sẽ không cho phép mình bỏ cuộc. Bởi đây chính là 10 ngày thử thách mà tôi dành cho sự cam kết đối với bản thân mình.

Và cũng tương tự như với thói quen HOÀN TẤT, nếu tôi cho phép mình BỎ CUỘC ngày hôm nay, thì tôi sẽ lại cho phép mình BỎ CUỘC vào ngày mai, đó là điều tôi không chấp nhận.

——-
PHẦN 3

6. Thách thức bản thân VƯỢT NGƯỠNG

Trên chặng hành trình, tôi luôn tìm cách thách thức các giới hạn bản thân mình.

Lúc đầu leo dốc, cao quá tôi buộc phải xuống dắt bộ. Sau một vài lần, tôi thách thức mình phải cố gắng ngồi trên yên xe đạp mà leo lên tới đỉnh, nhất định không chịu xuống dắt bộ. Một vài lần rồi cũng quen, lần sau tôi tiếp tục thử thách mình với những con dốc ngày một dài hơn.

Mỗi chặng đường đều xa gần khác nhau, nhưng mỗi ngày đều có những thách thức mới.

Cho dù thử thách mới của mỗi ngày là gì, tôi đều thách thức bản thân phải bằng mọi giá về đích đến của ngày hôm ấy, thách thức bản thân về đích nhanh hơn, sớm hơn so với những lần về đích của những ngày trước.

Ngày cuối là ngày tôi thực sự thử thách mình VƯỢT NGƯỠNG, bằng việc đặt mục tiêu hoàn tất chặng đường hơn 210km, gần gấp đôi độ dài những chặng đường mà tôi thường hoàn tất trước đó.

Sau những lần thử thách bản thân như vậy, tôi nhận ra rằng, năng lực tiềm ẩn của con người là vô hạn, nhưng chỉ trong những tình huống đặc biệt, bên ngoài vùng an toàn, thì chúng ta mới có dịp chứng kiến nguồn năng lượng này.

Và cho đến khi chúng ta thực sự thử thách mình bằng những lần VƯỢT NGƯỠNG như vậy, chúng ta mới thực sự biết giới hạn của bản thân của mình có thể xa đến đâu !

7. Tận hưởng HẠNH PHÚC trên từng chặng đường đi

Tất cả những cực khổ sẽ là vô nghĩa, tất cả những thử thách sẽ không thể trọn vẹn, nếu chính bản thân tôi không biết cách tìm thấy HẠNH PHÚC trên từng chặng đường đi, không biết cách tận hưởng hành trình của mình.

Với tôi, chuyến đi xe đạp vượt hơn 1,100km này đã cho tôi cơ hội để tận hưởng HẠNH PHÚC theo cách:

- Tôi được nghe những bản nhạc tuyệt vời trong một bối cảnh khác biệt (những lúc hoàng hôn buông xuống với mặt trời to như cái bánh xe, những lúc đạp xe trong đêm thanh vắng với ánh trăng phía trên và gió lồng lộng, những buổi trưa oi ả với những cách đồng lúa xanh ngắt hai bên đường, ...).

- Tôi được nghe Audio Book trên đường đi, tiếp tục việc học hỏi theo một phương thức mới mẻ.

- Tôi bước ra khỏi những thói quen cố hữu của hoạt động lặp lại nhàm chán hàng ngày (8 hay lướt trên facebook cả ngày, ngủ trưa, thức khuya, ăn không thấy ngon, bụng không thấy đói, ...).

- Tôi quan sát mọi thứ chậm hơn, kỹ hơn, sâu hơn thế giới mà tôi đang sống, và nhận ra rằng, ở bên ngoài kia, bên ngoài thế giới ảo, còn có một thế giới thật khác, một thế giới thiên nhiên và con người vô cùng gần gũi với biết bao điều thú vị.

- Tôi có dịp lắng nghe bản thân và cơ thể của mình một cách tốt hơn, theo cách mà cơ thể sẽ báo cho tôi biết nó cần gì, thay vì tôi hay áp đặt cho cơ thể mình theo thói quen.

- Tôi được chiêm ngưỡng cảnh đẹp 2 bên đường theo cách chậm rãi, thi vị nhất.

- Tôi được lắng nghe những câu chuyện, cuộc sống của những con người 2 bên đường ở những chặng dừng nghỉ.

Có những câu chuyện tôi đã được nghe, được thấy, được kể lại theo những phương cách dung dị nhất, vùng miền nhất mà tôi chưa từng được biết đến trước đó.

- Tôi học được cách loại bỏ tối đa những thứ không cần thiết, bởi nếu không, từng vật dụng không giá trị sẽ là gánh nặng bạn phải mang theo suốt quãng đường.

- Tôi học được cách kiên nhẫn và tiên liệu mọi thứ, đặc biệt cách quản lý thời gian và công việc trong quá trình hoàn tất những mục tiêu mỗi ngày, bởi khi đi xe đạp, bạn muốn đi nhanh hơn cũng khó, mà chậm quá không về được đích đến thì sẽ kéo theo rất nhiều bất tiện.

- Tôi học được cách không đặt ra quá nhiều kỳ vọng, nhưng luôn sẵn sàng cho tất cả. Bởi cuộc sống luôn mang đến cho chúng ta rất nhiều món quà bất ngờ, đặc biệt khi chúng ta không quá đặt nặng vào những kỳ vọng 🙂

Còn nhiều nhiều nữa những điều mà tôi cảm thấy mình được HẠNH PHÚC trên chuyến đi này, một chuyến đi mà tôi sẽ luôn ghi nhớ bên trong trái tim mình, bởi trên từng mét đường đi tôi đều nhìn thấy và ghi dấu sự nỗ lực của bản thân mình.

PHẦN KẾT

Bài viết này được bắt đầu vào ngày thứ 7 của chặng hành trình và, và hôm nay, tôi đang ngồi viết Phần Kết vào ngày hôm sau, khi tôi đã hoàn tất chuyến đi.

Thật khó dùng ngôn từ để miêu tả những cảm xúc mà tôi đã có cơ hội trải qua, cũng thật khó để nói về một cái kết như thế nào đó cho trọn vẹn, tôi xin chia sẻ 3 điều đọng lại sau đây:

1. MÓN QUÀ LỚN NHẤT CHÍNH LÀ NHỮNG MỐI QUAN HỆ

Kể từ khi bắt đầu chặng hành trình, khi post những hình ảnh tôi chụp lên Facebook, tôi nhận được rất nhiều sự động viên, khích lệ của bạn bè, người thân, cả những người bạn mà tôi chưa từng gặp ngoài đời.

Đó là những sự khích lệ rất lớn, giúp tôi có thể hoàn tất chuyến đi của mình một cách dễ dàng hơn. Chuyến hành trình một mình của tôi theo cách như vậy đã không hề thấy cô đơn chút nào.

Có những người thậm chí đã inbox chỉ dẫn cách đi cho tôi, mời tôi khi đi qua nơi họ sống ghé nhà họ ăn một bữa cơm, uống ly cafe, gặp gỡ trao đổi vài câu chuyện, ... Vì lý do thời gian giới hạn, tôi buộc phải từ chối lời đề nghị của một số người, nhưng tôi muốn họ biết rằng, tận trong sâu thẳm trái tim tôi, tôi vô cùng biết ơn tấm chân tình của họ.

Có những cô chú, anh chị dọc đường tôi chưa từng quen biết, sẵn sàng mời tôi về nhà chơi, làm cơm cho tôi ăn, đưa nước cho tôi uống, đối xử với tôi như một đứa con cháu trong nhà.

Về đến đích đến cuối cùng ở Sài Gòn còn có hẳn một nhóm “đồng bọn” ra tận nơi, ôm chầm lấy tôi để chúc mừng 🙂

Cuộc sống thật tuyệt vời khi ta biết mình có được những nguồn lực hỗ trợ to lớn như thế ở xung quanh, và họ luôn xuất hiện, luôn sẵn sàng hỗ trợ đúng lúc khi ta cần !

2. CUỘC SỐNG LÀ MỘT HÀNH TRÌNH TRẢI NGHIỆM

Có người hỏi tôi rằng có muốn chia sẻ thông điệp gì sau chuyến đi này không ?

Ngay từ đầu, tôi đã xác định chuyến đi này là một thử thách mang tính cá nhân, hoàn toàn không có ý định truyền tải thông điệp cụ thể nào cho ai cả.

Nhưng nếu tình cờ bài viết này và những hình ảnh trên chuyến hành trình của tôi có thể “chạm” đến được ai đó, thì có lẽ đó cũng là một cơ hội tốt để tôi nhắn nhủ với họ một điều là:

Tôi tin rằng, sâu thẳm bên trong mỗi người, đều có một trái tim phiêu lưu nóng bỏng đang chờ được có cơ hội đập mạnh mẽ, hoà nhịp với từng bước của chặng hành trình cuộc đời nào đó của riêng họ.

Vậy hãy bắt đầu chặng hành trình đó ngay khi họ còn có thể !
Họ sẽ không thể ngờ được hết những món quà mà cuộc sống sẽ dành tặng cho họ đặc biệt như thế nào đâu !

Cuộc sống là một hành trình trải nghiệm, mà ở mỗi trải nghiệm, chúng ta lại giàu có hơn lên về mọi mặt. Vậy bạn còn chần chừ gì nữa ?

3. SỐNG MỘT CUỘC SỐNG CÓ Ý NGHĨA

Hãy sống thật tràn đầy, ra đi tay trắng !
Live full, die empty ! (Les Brown).

Đây là một trong những câu nói mà tôi yêu thích nhất.

Với tôi, cuộc sống là một quyển sách, mà mỗi ngày chúng ta đều đang viết lên một trang sách về một điều gì đó có giá trị mà mình đã đạt được.
Trang sách mỗi ngày đó nhiều hay ít, hay hoặc dở, có ý nghĩa hoặc không đều do chính tay chúng ta viết nên.

Mahatma Gandhi đã từng nói:
“Hãy sống như thể ngày mai bạn sẽ chết, và hãy học hỏi như thể bạn sẽ sống mãi mãi”.

Chúng ta đều biết, trên đời có những số phận không may mắn, có những người bạn, người thân của chúng ta đã ra khi tuổi đời còn rất trẻ, chưa kịp hoàn tất những ý nguyện mà họ từng mong muốn thực hiện.
Đó là điều có thể đến với bất kỳ ai, chúng ta cũng không ngoại lệ !

Dũng Cảm bước ra khỏi vùng an toàn, Can Đảm đối diện với những nỗi sợ, Học Hỏi cách để Sống Mạnh Mẽ với những điều chúng ta tin tưởng !
Đó là cách mà tôi tin rằng chúng ta có thể tạo ra một cuộc sống có ý nghĩa cho bản thân và cho những người xung quanh.

Hãy chắc chắn rằng sau này, đến một độ tuổi mà chúng ta không còn có thể làm được gì nhiều nữa, chúng ta có thể chậm rãi mở quyển sách cuộc đời của mình ra, lật từng trang, nhìn vào đó, nước mắt lem nhem và cười khúc khích vì mình đã có một thời gian, một tuổi trẻ, một đời sống thi vị như thế, bạn nhé !

12/02/2019 - 22/02/2019
Tạ Minh Trãi

 

#10NgayThuThachTamTriHanhDong
#MotDieuChoMoiNgay

Ngày: 24/5/2019 - đăng bởi: PhuongDT
PhuongDT 05/17/2020 11:17:24 AM

Tag: #Bài viết



:

----------------