<div>
<h2 paraeid="{24da51e3-2309-4fb8-a83d-d21ceab8eb63}{53}" paraid="1967473808" xml:lang="EN-US"><span style="font-size: x-large;">TÔI LÀ AI?</span></h2>
<div>
<h3 dir="auto">GIAI ĐOẠN 1: ĐI HỌC VÀ TRƯỞNG THÀNH</h3>
<p dir="auto"><font size="3">Tôi sinh ra và lớn lên ở giữa trung tâm Hà Nội cổ, phố Hàng Vải. Văn hoa mà nói tôi là trai phố cổ. Đặc điểm của trai phố cổ ấy mà, đó là ăn ngon mặc đẹp và biết chơi. Thời thơ ấu của tôi thì Việt Nam vẫn còn khó khăn lắm, nên ăn ngon mặc đẹp là không có, nhà tôi cũng như bao nhà khác thôi. Nhưng đúng là cái máu “biết chơi” nó ăn vào người một cách tự nhiên. “Chơi” với tôi là thoải mái, vui vẻ, tự do sống đúng với giá trị của bản thân mình. Nên công việc nào bắt tôi phải đau khổ là tôi không ở lại lâu được.</font></p>
<p dir="auto"> </p>
</div>
<div>
<p dir="auto"><font size="3">Tôi là học sinh chuyên toán trường chuyên Amsterdam từ lớp ba. Thời ấy ăn thì ít không tốn thời gian lắm, không có shoppee hay lazada để shopping, không có internet để đánh game online nên cuối cùng tôi học rất giỏi. Năm 1989 tôi được Nhà nước cấp học bổng cử đi học ở Hungary. Thế là tôi xách balo lên vai đi du học với một cái đầu đầy toán (tôi học chuyên toán Amsterdam từ nhỏ) và một túi rỗng không trải nghiệm cuộc đời.</font></p>
<p dir="auto"> </p>
</div>
<div>
<p dir="auto"><font size="3">Sang Hung cái gì cũng mới lạ với tôi. Chắc các bạn cũng có thể hình dung sự khác biệt một trời một vực. Thế là tôi một mình trải nghiệm cuộc đời tự do của một du học sinh: tự bươn chải đi làm kiếm tiền để trả tiền ăn ở, tự yêu đương và tự quyết định học hay bỏ học đi ... ra chợ bán hàng. Thế hệ đi cùng tôi nhiều người bỏ học vì kiếm tiền đã quá. Gửi về nhà giúp đỡ gia đình được bao việc. May mắn là tôi chưa lập gia đình và nhà tôi chỉ có hai anh em, anh trai tôi cũng đang du học học bổng Nhà nước ở Nga (hồi ấy là Liên Xô) nên tôi không quá áp lực về kinh tế.</font></p>
<p dir="auto"> </p>
</div>
<div>
<p dir="auto"><font size="3">Và một lý do nữa đưa đường chỉ lối cho tôi là tôi luôn băn khoăn tự hỏi: Hạnh phúc là gì?</font></p>
<p dir="auto"><img src="https://www.phamngocquang.com/472584D2003B40A0/44221A550DC4980F472585040033619E/$File/30%20nam.jpg"></p>
<p dir="auto"> </p>
<p dir="auto"><font size="3">Trước mắt tôi mọi người và cả chính tôi đi chợ từ sáng sớm, bán hàng, rồi tôi thì đi học còn mọi người tiếp tục ở chợ đến tối bò về nhà thì đã mệt nhoài. Ngày này qua ngày khác như vậy để làm gì???</font></p>
<p dir="auto"> </p>
</div>
<div>
<p dir="auto"><font size="3">Với một chàng trai mới mười tám đôi mươi, tôi không chấp nhận mấy chục năm cuộc đời sau đó của mình đi làm kiếm tiền như vậy mà không rõ cuối cùng để làm gì. Nên tôi chỉ tranh thủ đi chợ để có thể trang trải cuộc sống. Thời gian còn lại tôi định cư ở thư viện để tìm câu trả lời cho cuộc đời của chính mình: HẠNH PHÚC LÀ GÌ?</font></p>
<p dir="auto"> </p>
</div>
<div>
<p dir="auto"><font size="3">Rất may là khi theo học ngành Công nghệ thông tin ở Hungary, tôi được tiếp thu những tư tưởng nghiên cứu khoa học hệ thống và bài bản mà giáo dục ở Việt Nam cho đến ngày nay vẫn còn cách rất xa. Tôi vừa học ngành chính của mình, vừa đọc đủ thứ từ triết học cho đến kinh thánh, đọc về các nhà tư tưởng từ Đông sang Tây, rồi tổng hợp, nghiên cứu, hệ thống... Nghĩ lại có lẽ tôi bắt đầu “chơi” với chính mình từ những ngày đó.</font></p>
<p dir="auto"> </p>
</div>
<div>
<p dir="auto"><font size="3">Năm 1996 tôi quyết định về Việt Nam sau khi tốt nghiệp một thời gian. Đây là một quyết định được cho là kỳ lạ vì thời đó ở lại các nước tiên tiến và đi làm ăn là một cơ hội lớn để kiếm tiền làm giàu. Nhưng tôi cảm thấy con đường ấy không phải dành cho tôi. Trải nghiệm lao động trong những năm sống ở Hung rất quý giá, nhưng tôi dường như được dẫn dắt đi con đường khác. Nên tôi là người đầu tiên trong các du học sinh lứa đó kiên quyết trở lại Việt Nam sau khi tốt nghiệp. Năm 2019 khi sang thăm lại Hungary, một số người bạn cùng thời với tôi vẫn đang đi chợ kiếm tiền như cách đây 30 năm.</font></p>
<p dir="auto"> </p>
<p dir="auto"><i><font size="3">(Tôi đang viết tiếp phần tiếp theo, cảm ơn các bạn đã đọc đến đây...)<img alt="heart" height="20" src="https://www.tafalo.net/Scripts/ckeditor/plugins/smiley/images/heart.gif" title="heart" width="20"></font></i></p>
</div>
</div>
<p> </p>
TÔI LÀ AI?
GIAI ĐOẠN 1: ĐI HỌC VÀ TRƯỞNG THÀNH
Tôi sinh ra và lớn lên ở giữa trung tâm Hà Nội cổ, phố Hàng Vải. Văn hoa mà nói tôi là trai phố cổ. Đặc điểm của trai phố cổ ấy mà, đó là ăn ngon mặc đẹp và biết chơi. Thời thơ ấu của tôi thì Việt Nam vẫn còn khó khăn lắm, nên ăn ngon mặc đẹp là không có, nhà tôi cũng như bao nhà khác thôi. Nhưng đúng là cái máu “biết chơi” nó ăn vào người một cách tự nhiên. “Chơi” với tôi là thoải mái, vui vẻ, tự do sống đúng với giá trị của bản thân mình. Nên công việc nào bắt tôi phải đau khổ là tôi không ở lại lâu được.
Tôi là học sinh chuyên toán trường chuyên Amsterdam từ lớp ba. Thời ấy ăn thì ít không tốn thời gian lắm, không có shoppee hay lazada để shopping, không có internet để đánh game online nên cuối cùng tôi học rất giỏi. Năm 1989 tôi được Nhà nước cấp học bổng cử đi học ở Hungary. Thế là tôi xách balo lên vai đi du học với một cái đầu đầy toán (tôi học chuyên toán Amsterdam từ nhỏ) và một túi rỗng không trải nghiệm cuộc đời.
Sang Hung cái gì cũng mới lạ với tôi. Chắc các bạn cũng có thể hình dung sự khác biệt một trời một vực. Thế là tôi một mình trải nghiệm cuộc đời tự do của một du học sinh: tự bươn chải đi làm kiếm tiền để trả tiền ăn ở, tự yêu đương và tự quyết định học hay bỏ học đi ... ra chợ bán hàng. Thế hệ đi cùng tôi nhiều người bỏ học vì kiếm tiền đã quá. Gửi về nhà giúp đỡ gia đình được bao việc. May mắn là tôi chưa lập gia đình và nhà tôi chỉ có hai anh em, anh trai tôi cũng đang du học học bổng Nhà nước ở Nga (hồi ấy là Liên Xô) nên tôi không quá áp lực về kinh tế.
Và một lý do nữa đưa đường chỉ lối cho tôi là tôi luôn băn khoăn tự hỏi: Hạnh phúc là gì?
Trước mắt tôi mọi người và cả chính tôi đi chợ từ sáng sớm, bán hàng, rồi tôi thì đi học còn mọi người tiếp tục ở chợ đến tối bò về nhà thì đã mệt nhoài. Ngày này qua ngày khác như vậy để làm gì???
Với một chàng trai mới mười tám đôi mươi, tôi không chấp nhận mấy chục năm cuộc đời sau đó của mình đi làm kiếm tiền như vậy mà không rõ cuối cùng để làm gì. Nên tôi chỉ tranh thủ đi chợ để có thể trang trải cuộc sống. Thời gian còn lại tôi định cư ở thư viện để tìm câu trả lời cho cuộc đời của chính mình: HẠNH PHÚC LÀ GÌ?
Rất may là khi theo học ngành Công nghệ thông tin ở Hungary, tôi được tiếp thu những tư tưởng nghiên cứu khoa học hệ thống và bài bản mà giáo dục ở Việt Nam cho đến ngày nay vẫn còn cách rất xa. Tôi vừa học ngành chính của mình, vừa đọc đủ thứ từ triết học cho đến kinh thánh, đọc về các nhà tư tưởng từ Đông sang Tây, rồi tổng hợp, nghiên cứu, hệ thống... Nghĩ lại có lẽ tôi bắt đầu “chơi” với chính mình từ những ngày đó.
Năm 1996 tôi quyết định về Việt Nam sau khi tốt nghiệp một thời gian. Đây là một quyết định được cho là kỳ lạ vì thời đó ở lại các nước tiên tiến và đi làm ăn là một cơ hội lớn để kiếm tiền làm giàu. Nhưng tôi cảm thấy con đường ấy không phải dành cho tôi. Trải nghiệm lao động trong những năm sống ở Hung rất quý giá, nhưng tôi dường như được dẫn dắt đi con đường khác. Nên tôi là người đầu tiên trong các du học sinh lứa đó kiên quyết trở lại Việt Nam sau khi tốt nghiệp. Năm 2019 khi sang thăm lại Hungary, một số người bạn cùng thời với tôi vẫn đang đi chợ kiếm tiền như cách đây 30 năm.
(Tôi đang viết tiếp phần tiếp theo, cảm ơn các bạn đã đọc đến đây...)
|